30.9.07

30/9

Chủ nhật vui vẻ đây nhá!

Sáng bạn Đài dậy đi nhà thờ, nghe được bài giảng của thầy về các bậc cha mẹ, nghĩ về bố mẹ mình, cười. Trưa, mưa lất phất, bạn Đài lóc cóc chở bạn Tâm đi nhóm T'N. Hum nay nhóm vui nhắm, có mấy bạn T'N bên Gia Định wa nhóm chung, chị Thuyên cho sinh hoạt wá chừng, shướng! [bạn Đài thích chơi sinh hoạt với T'N lắm íh] Tối, cùng các bạn, các anh chị T'N wa nhà bạn Phúc chat voice với bạn Đăng. Nhớ bạn Đăng wá, iu bạn Đăng dzô dzàn, GBU nhìu nhìu nhá nhá, nhưng mà seo bạn Đăng ko tâm sự dzới bạn Đài nhìu, bạn Đăng chỉ tâm sự nhìu dzới chị Tâm hoy. Hix hix, cảm thấy tủi thân, ganh tị, ghét bạn Đăng, ghét cả chị Tâm [1 tẹo hoy], tự nghĩ lại mình, chẳng nhẽ mình là 1 ng` ko đáng dc tâm sự cùng, hức hức, ngày mai phải vào làm 1 cuộc phỏng vấn các mem trong lớp xem liệu bạn Đài có phải con ng` vô tâm wó, ko đáng dc nghe những lời tâm sự của mọi ng`? Nhưng mà nói chung thì được nghe giọng của pé Đăng là cũng dzui nhìu lắm òi, Nghe được giọng của em nó tức là bik rằng em nó còn ổn lắm, sức khoẻ mạnh giỏi cả đếy, thế là cũng đủ òi... hỵ hỵ... Qua nhà pé Phúc còn được pa mẹ pé đãi ăn cơm nữa, shướng, hix hix, bạn Đài đang đói, cũng toàn là T'N, anh em một nhà cả, bới cơm ăn vô tư, hé hé... shong rồi còn chơi boom dzới pé Phúc 1 tẹo rồi mới đi dzìa, hỵ hỵ, dzui wó... [Nhưng mừ bi giờ bùn ngủ wó, còn phải đi học bài nữa, hức hức... seo giờ... hui, đành gắng gượng đi học bài chứ sao... bạn Đài iu ngày Chủ nhật lắm, nhưng mà ghét buổi tối chủ nhật vô cùng, vì phải cập rập lo việc học hành cho tuần mới nữa, ghét cái sự học này wá đi, bao giờ mới dc giải phóng khỏi nó đêy... hụ hụ... ]

24.9.07

Trung thu ở lớp em cực phỡn...^.^

Khiếp, sáng nay lớp em chơi Trung thu vui khủng khiếp, iem chỉ xin xí trước chỗ cho cái entry này thôi, còn mốt em rảnh sẽ vik entry kể rõ ràng cho nghe, tại vì tình hình là chưa có hình ảnh gì hết, kể suông thì bèo lắm, ko hay, nên các bác thông cảm, chờ em nhé. thanks!!!!

5.9.07

ngày đi học đầu tiên

há há há há há há há há há há há há há há há há.....!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

tình hình là ngủ dậy trễ nên ko đi học được, chẳng thể kể lại cái gì cho mọi người nghe, hết phim!!!!

4.9.07

Entry for September 04, 2007




há há, sáng nay e dzui chết đi được. Sáng nay ý mà, là ngày e tập trung lên trường làm lễ tổng dợt cho bữa khai giảng ngày mai nà. Mí hum trước em đi chơi, nên ko bít dc thông báo thời gian tập trung. Tối wa, em chỉ nghe con bạn nó dặn 6h45 wa rước em. Thế là e cứ yên tâm ngủ ngon, ngủ miệt mài đến 7h sáng nay, bạn e wa rước gọi um sùm e mới tỉnh. Hết hồn, e chạy đi sửa soạn cực nhanh, ko kịp tắm sáng lun, bùn wo'. Sau đó e và con bạn phi lên trg, trên dg đi e nghe nó bảo là nó nhớ nhầm, 6h30 tập trung òi, chứ ko phải 7h, ồ thế hóa ra là chúng e đều đi trễ cả đấy, chứ ko phải chỉ là do e dậy trễ. Phew, may wa', em cứ thấy bứt rứt khi tưởng là do em nên con bạn mới bịtrễ. Lên đến trg, đập vào mắt e là quang cảnh rất nhìu bạn HS đứng trc ngoài cổng trg, lý do, đi trễ, bảo vệ chẳng cho vào. E và con bạn ngồi chờ một lát, em thì mệt wa' rồi, bùn ngủ lắm lắm, e chạy vào hỏi thẳng chú bảo vệ là lát nữa có cho vào ko để em bít mà đi về, chẳng đứng đây chầu chực đâu, mệt lắm. Chú bảo vệ nhìn e lắc đầu. E mừng rỡ chạy ra bảo bạn Hòa đi ăn sáng ih rồi về. Bạn Hòa lo lắng, chưa tin chắc là sẽ ko dc vào, nên chưa chịu đi. E đành ngồi chờ típ. Một lát sau có 1 cô PH chạy vào hỏi bảo vệ, e ton tả chạy theo nghe lén, bít chắc là trg em chẳng cho HS đi trễ vào nữa rồi, em hối bạn Hòa vu lun cho đỡ mệt. Chúng e đi ăn bánh ướt 5k một dĩa, ngon phết. Ăn uống no say rồi chúng e quyết dịnh lên trg để bạn Hòa còn phải lấy đồ. Lên trg lần này e thấy cổng trg vắng hẳn, chắc nhìu bạn cũng nản giống e rồi đi đâu đó rồi. Nhưng e ko ngờ thì ra là sau khi e đi ăn sáng thì một nhóm lực lượng CSGT xuống trg` em hốt hết ~ bạn chạy xe phân khối lớn, hên cho e kinh khủng, đúng là Chúa giúp e mà, hehehe. Em nghe bạn e báo lại mà mừng vô cùng, mọi người xem thế có dzui ko chứ. Sau đó rồi thì e đi chợ với bạn Hòa để mua cặp. Hix, bạn Hòa nhà mình đi mua cặp mà mang có đúng 50k, em sợ rằng ko đủ tiền mua, vả lại mới sáng sớm vào chợ mà kì kèo thì khéo chúng rắc muối cho, tính đi về rồi, nhưng vừa lúc chạy ngang wa 1 tiệm dưới đất thấy cũng bán cặp, em lân la hỏi thử, úi cha, đúng 50k một cái, hay thật nhỉ. E tính trả giá xuống bớt dc đồng nào hay đồng đó, nhưng cái cô bán hàng cổ tỏ ra khó chịu rồi và bạn Hòa thì cũng chịu mua nên chúng e đành mua cái cặp với giá 50k. Cuối cùng chúng e lên lại trg, chờ mí bạn khác ra về rồi chúng e vi vu sang nhà bạn Tâm. Qua nhà bạn Tâm dc bạn Tâm cho ăn bưởi ngon lắm, mí bạn kia còn ăn mì gói nữa, e cũng thix ăn nhưng mà ăn sáng rồi, nên thôi, ko ăn nữa. Ăn xong thì em đi về còn các bạn e thì đi ca hát.

Sau ngày hôm nay em có những nhận xét:

trường e năm nay nhìu chiện wa', đi trễ có chút tẹo mà cũng làm rùm lên, mệt óc chưa.

Chúa lun xếp đặt cho đời sống e, e chẳng phải lo gì. :P

bưởi nhà bạn Tâm tuy nhìu hột mà cũng ngon lắm lắm.

em xin hết ạ!

chị hoang tưởng thân mến!

ôi dào, thưa chị, em là em khá mệt với căn bệnh của chị rồi đấy nhá nên em mới phải xách dép lên đây, vik cho chị một phát entry để chị tự nghiệm về căn bệnh của mình rồi nếu được thì em cũng mong chị nên giấu bệnh xuống một chút cho mọi ng` bớt phải lo lắng cho chị.

nói thật với chị là em ban đầu em chơi với chị là do cái tính ham hố nhiều chuyện của em, nhưng càng về sau, em cảm thấy tội chị quá nên em muốn chơi với chị để mong giúp chị chữa bớt bệnh đi đấy. Nhưng mà hình như dạo này em thấy bệnh của chị lại càng nghiêm trọng hơn rồi, ko thể chữa nổi, sao thế chị? Em thiệt tình là em ghét nhất những người hoang tưởng, tự ái. Trước đây em gặp nhiều ng` hoang tưởng lắm rồi, và em cũng ghét họ lắm, nhưng e ko biểu lộ ra lắm, vì e cũng bít đây ko phải là do lỗi của họ. Có thể là do vấn đề nội tâm của họ có vấn đề nên họ mới bị bệnh này thôi, và họ cũng ko có Ai để có thể chữa cho họ căn bệnh này. Nhưng mà chị nhá, rõ ràng là chị bệnh chuyên nghiệp hơn họ nhiều, chị bệnh cứ như là chị muốn được bệnh, chứ ko phải do vô tình ma chị mắc bệnh đâu, em là em thấychị khoái căn bệnh này lắm đấy, thậm chí hình như chị còn coi nó như 1 sở thích, chị còn đầu tư cả một cái kịch bản dài dòng rồi mời mọi ng` vào đóng chung với chị nữa kìa. haiz! Do vậy em cũng chẳng bít phải nên ghét, nên tội, hay nên khâm phục chị nữa. Nếu ghét chị, ko thể dc rồi, vì chị là người 1 nhà với e, e ghét chị thì mỗi lần gặp mặt chị, e bít phải cư xử thế nào, chẳng lẽ gào rú lên rồi bay vào chị mà đập mà phát à? Thôi, em là CDN, e chẳng mún làm thế, nên e ko ghét chị đâu [ít ra thì e chỉ ghét chị ở căn bệnh của chị thôi vậy, rồi khi nào mà chị lên cơn thì e lui ra xa chị, để khỏi mắc công e đập chị] Còn bảo e tội chị à? uhm, chắc chỉ còn cách này để đối xử với chị, vì e ko thể nào khâm phục chị được đâu nhá. Hix, mà chị này, em thấy căn bệnh này có gì mà hay đâu sao chị cứ đeo bám nó mãi thế, sao ko bỏ đi chị, còn nhiều việc khác hay hơn công việc ngồi viết kịch bản cho đời mình mà. Đời chị thì nó dc định sẵn rồi [đời e cũng vậy ^^], chị đừng cố lái nó theo mong muốn riêng của mình chị ạ. Chị viết cũng hay lắm đấy, nhưng mà chi cho tốn sức vậy hả chị, dù chị có viết như thế nào thì nó cũng là kịch, dù cho nó đã được thực hiện thì nó cũng chỉ như việc công chiếu 1 vở kịch, và trong vở kịch này mọi sự việc cuối cùng ko thể là thực. Vậy thì cố gắng viết làm gì, bỏ đi chị à, còn nhiều chuyện để làm lắm. Hay là chị quá rỗi hơi rồi, chậc, càng nghĩ e càng thương chị quá. Đối với chị vấn đề đó thật nặng nề, chị phải dày vò tâm trí của mình, bứt tóc bứt tai để nghĩ ra cách xoay chuyển nó, sao cho thật có lợi cho mình, sao cho mọi thứ đều phải hướng về mình. E thì e xem nhẹ chuyện đó lắm, e đã đặt chuyện này ra sau những chuyện khác rồi, e còn nhiều thứ phải wan tâm, vả lại e cũng tin Chúa đã sắm sẵn mọi việc cho e, e ko thix phải cầm cây bút rồi tối ngày vặn vẹo để nghĩ ra những chi tiết bất ngờ, gây cấn cho câu chuyện đời mình. Lúc trước e ham hố quá, tự nhiên khi ko nhảy vào chuyện của chị. Bây giờ em nhức đầu và rối wa' rồi, nên thôi vậy, e xin nhảy ra, và từ nay e chẳng đoái đến chuyện của chị nữa. E biết dù e có nói thế nào chị cũng sẽ chẳng bỏ cái kịch bản [kinh tởm] này đâu, vì chị rất hứng thú với nó. E cũng ko thích níu kéo làm gì, với tư cách là 1 ng` bạn, ng` e của chị, e chỉ khuyên chị đôi lời, chị nghe cũng dc, ko nghe cũng dc, e chỉ cần chị biết là "từ nay pé Đài bỏ rồi đấy, nên gạch nó ra khỏi vở kịch của mình thôi" [^^] Thành ra nếu có gì thì chị cũng dg hỏi han e hay là thăm dò e, e ko thix sự thận trọng quá mức torng giao tiếp. E mún có những cuộc đối thoại thoải mái, vui vẻ, ko gò bó, ko căng thẳng. E đến với gia đình mình là do cũng mún dc giải tỏa những căng thẳng mà việc học mang đến kia mà, cho nên chị tha cho e chị nhá. Hix, bây giờ cảm xúc chung của e dành cho chị là sự tội nghiệp. Ko bít chị có ghét e vì e coi thường chị ko, nhưng mà thật tình là e phải làm vậy thôi chị à, nếu chị đứng trên cương vị của thì chị cũng sẽ có suy nghĩ như e thôi. [e cũng mún ghét, mún tẩy chay chị lắm, nhưng ko dc, e ko thể để sự thù hằn giữa chị e chúng mình, sự thương xót thì nghe có vẻ kiêu sa hơn nhỉ] Như lúc đầu e đã nói, e gặp nhiều kẻ mắc bệnh hoang tưởng rồi, e thấy cách chữa bệnh hay nhất là mình nên mặc kệ họ, để cho họ một mình sống trong những suy tưởng viển vông ấy, khi chẳng có ai để họ diễn kịch, để họ nổ thì họ sẽ tự chán rồi từ từ bớt bệnh hà. Nhưng tuyệt đối đừng để cho họ nhen nhúm dc 1tia hi vọng, 1 cơ hội để họ tiếp tục đào sâu, khai thác cho vở kịch của họ, như vậy bệnh sẽ ko giảm, mà còn tăng và tốc độ bùng phát còn ghê gớm hơn nữa. [ấy ơi, ấy nghe đây nói hok, ấy đừng cho chị cơ hội ấy nhé, giúp chị đi ấy à, tội chị] Tính đến bây giờ thì ng` bị lôi vào chuyện của chị tăng thêm rồi, và họ đúng thật là như đang ở mức xuất phát của trò chơi. Lúc trc e cũng thế nè, e tưởng là đồng ý cho chuyện của chị là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng bây giờ e nghĩ lại rồi, đồng ý cho chị là tội cho ấy của e. E sợ ấy bị lây nhiễm bệnh nữa thì khổ. Mà e cũng chẳng mún làm những việc để cản trở, mắc công chị thù hằn rồi chị trả thù e, mệt, e thix đứng ở phe trung lập hơn.

đấy nha, entry này e dành cho chị và cũng cho những ng` bạn khác của e nữa. Ai thấy những suy nghĩ của e là đúng thì ủng hộ e với, nếu chung tay với e chữa bệnh cho chị thì càng tốt. Thôi, e đi chuẩn bị cho ngày mai đi học đây. Rõ chán... học... học mải... học miết... Đấy, e bận là thế, chị thì quởn quá mà, rỗi quá mà, chẳng có gì để làm à, ngồi ko làm ba cái chuyện cho ng` ta để ý ko hà, thix làm trung tâm của sự chú ý lắm hả, đấy, thì làm đi nhá, em xin rút, tội chị, mong chị sớm hết bệnh. [Chúc vậy thôi, chứ chị mà hết bệnh dc mới bùn cười ^^]

3.9.07

3/9

tối wa, về nhà sau chuyến đi Nha Trang với BTN. [status: mệt lử, đuối vô cùng. Cố gắng dọn dẹp thật nhanh rùi em lê tấm thân đi ngủ. [ngủ rất sâu, hoàn toàn ko mộng mị gì ráo]

hehe, chuyến đi chơi rất ư là dzui nhá. Dzui là dzui ở nhìu điều lắm, nhìu đến nỗi e hem thể kể hết cho mọi ng` nghe dc đâu, thậm chí e còn ko nhớ hết kia mà. Em chỉ nhớ nhất là buổi tối hum ngủ thứ 2 thôi. Em cùng với bạn Linh và 2, 3 chị TN nữa, tạo thành 1 phe nằm chiến đấu dzới mấy anh TN dzui lắm. Tụi e nằm chíu đèn pin wa lại um sùm xèo, chíu shong chưa đã thế là nhào wa bắt tù binh lun. Nhưng bắt ko dc, khó lắm, ngồi gỡ ghẻ nguyên 1 đám con trai đang bu vào nhau thiệt chặt quả là khó nhắm. Em đã dốc toàn bộ sức lực để cào cấu, gỡ tay, tháo chân, thậm chí còn dùng đến hạ sách thọt cù lét nhưng vẫn hem dc. Wá đuối, tụi con gái chúng e bỏ đi ngủ lun. Mà e mắc cười ở chỗ là trong lúc gỡ ghẻ nè, em tức cười kinh khủng nhưng ko dc cười lớn, tại vì còn rất nhìu ng` đang ngủ, em sợ cười lớn phá họ, nên e cứ phải ú ớ, ậm ự, tức hơi gần chết. Lúc tụi e nằm chuẩn bị ngủ, tụi con trai còn bò du kích lên tính chộp 1 đứa về. May mà bạn Linh phát hiện dc, kêu lên, tụi kia mới bò về. Em ko ngủ dc, nên nằm 8 với bạn Linh đến 2, 3 h sáng, trong lúc đó, mấy a kia có ngồi xịt nước tụi em, nhưng mà e cũng đuối òi, nên chỉ la lối mấy lời rùi nằm 8 tiếp. Sau khi bạn Linh đã ngủ thì e nằm 8 típ với chị e đến 4h30 mới đi ngủ. Tuy sáng dậy cũng rất mệt nhưng mà nghĩ lại e thấy rất vui. Àh, wa chuyến đi e cũng thix giờ hát thờ phượng trên xe nữa, hay ơi là hay, vui ơi là vui.

Chìu nay e lại phải đi học, rùi ngày mai e cũng lại phải lên trường tập khai giảng. Hix, thế là hè của e đã kết thúc, sắp phải vào năm học mới òi, mà năm nay lại vô cùng wan trọng với e, e phải cố gắng hết sức, mong rằng Chúa thêm sức cho e. Ngồi trong lớp học thêm chìu nay, e thấy nhớ tiếng sóng biển Nha Trang wó. [kì này đi biển cũng ko dc tắm biển nhìu, chủ yếu là sinh hoạt] Ứơc gì mốt e lại dc đi NT típ, nhưng mà lần này e thix dc đi với T'N hơn, vì dù seo thì e cũng iu T'N mình hơn mà, đi lần này thấy nhớ T'N wá chừng. trưa chủ nhật, lúc ngồi trên xe để về, khoảng 2h là chợt nhớ xem T'N giờ này đang làm gì. Hix hix, a Minh ơi, cố tổ chức cho T'N mình đi chơi xa xa nha a. Hui, e chỉ xin ghi vài dòng lại về chuyến đi chơi kì này để mốt có gì xem lại, nhớ lại cái cảm xúc í mà.