31.12.07

hép pi níu dia 2k8!!!




hehe, sáng nay em ngủ đến 12h mới dậy, lý do là lấy lại sức cho chuyến đi chơi Đà Lạt vừa rùi íh mà ^^... đã về tới tp rùi mà ~ cảm giác, ~ kỉ niệm của chuyến đi vẫn còn vg vấn... ^^

em hok thix dài dòng, chỉ vik chút xí để đánh dấu lại cho khỏi quên là trc ngày vik entry này 1 ngày em đã dc đi chơi dzới lớp, chuyến đi rất thú vị, rất vui, rất đáng nhớ... thế thui. Còn cụ tỉ ra seo thì trong đầu em đã compose sẵn 1 entry được vik xuyên suốt trong mí ngày em đi gùi.. hehe...

sự kiện chính của ngày hum nay là: HAPPY NEW YEAR 2K8!!!

yeyeye!!! tèo teo téo teo!!! kà pùm chéo chéo!!! [nhà nước hok pắn pháo pông, em bắn thay vậy ~.~]

hehe, và để đón mừng, kỉ niệm cho ngày đầu năm mới này, T'N kết hợp vs TN, SV đã tổ chức 1 bủi sinh hoạt nho nhỏ, ngoài trời ở công viên Gia Định ^o^. Em đây dù là rất mần biếng, nhưng cũng cùng chị Tâm dzu xe đụp lên trển chơi. Chúng em vui đùa cùng nhau rất là hăng say và hồn nhiên, khá nhìu trò chơi truyền thống đã dc chúng em nhớ đến và đem ra chơi tỉ dụ như: bắn bi, nhảy dây, thảy gạch, banh đũa, bịt mắt bắt dê... ặc ặc... dạ vâng, em đùa đấy =.=, chúng em lớn rồi, làm gì mà chơi mí trò đó dc, ng` ngoài nhìn vô cười chết, sự thật là chúng em chơi trò rồng rắn lên mây và chơi u... hô hô hô, rỏ ràng đây là ~ trò chơi rất pro, chỉ dành cho ~ ng` có trình chơi... kakaka... nói chứ dù là chơi trò gì níu dc anh Khuyên quản trò là đều dzui hết, cơ mà nói chung là có chơi là có dzui, hehehe... chơi bởi, quậy của công rùi thì chúng em kéo nhau về nhà anh Thông phá típ của riêng >.< Tại đây chúng em tạm dừng ~ trò chơi mang tính cơ pắp lại để cùng vui với nhau = ~ trò trí tuệ hơn tẹo: chuyền chanh, thổi chanh, 10 ng` chen chân vào 1 ô gạch. Đây là ~ trò đòi hỏi não bộ của chúng ta phải động đậy để tìm ra cách chơi sao cho thiệt khéo, thiệt hay... Qua trò chuyền chanh em bắt gặp dc gất nhìu cảnh hót của nhìu cúp pồ, gất nhìu cái kiss dc trao nhau và nhà anh Thông trái tim bay ngập trời, [tại dzì chuyền chanh wa đường hô hấp ý mà, àh nhầm nhầm, còn có vật trung gian là cây tăm tiệt trùng nữa :p], cúp pồ chuyền chanh đẹp và cũng kiss điu luyện nhứt theo em nhận xét thì có lẽ là anh Duy và bạn Đạo [có chụp dc pô ảnh rùi, khi nào có hình em up lên cho coi], còn chị Vy là ng` đâm chanh mạnh mẽ nhứt, àh mà wa đến trò thổi chanh thì tài fun gió [+ nc miếng] của chị ấy cũng làm em lé mắt, đún là Vy vạm vỡ! @.@ Típ sau đó là chúng em chơi trò 10 ng` chen chân vào 1 ô gạch, nói thế cũng đủ khiến mọi ng` hỉu ra nội dung của trò chơi rồi ấy nhỉ. Đội em cử Vy làm đội trg này, sau 1 hồi pàn tán, cãi nhau chí chóe, chúng em đã thống nhất dc 1 thế đứng gất hay và cũng vững lắm, đủ để chúng em thắng dc đội kia rùi, hehehe, nãy h thua hoài, bi giờ cũng phải thắng lại 1 trận chứ hỉ, mà trận này có vẻ trí tuệ hơn chút ý nhỉ. [ặc ặc, nói thế này là em hok có ý như thế kia đâu ạh...] Chơi say sưa rùi chúng em còn dc thông công, ăn uống quây quần vs nhau nữa, thiệt là dzui trọn vẹn muh ~^^~. Các chị TN [hay là ai đó thì e hok bik nữa, đoán đại vậy đó mà] đã nấu 1 nồi xôi gất thơm, gất dẻo, gất ngon để ăn chung dzới lạp xg, chà bông này nọ... chúng em chơi bời quá mệt gùi, nên hưởng ứng gất mạnh mẽ và mau lẹ :p, cho đến khi hết đồ mặn rùi thì chúng em vẫn rất vui lòng xực xôi vs hành phi, xì dầu. Trong lúc ăn thì anh Khuyên cầm điện thọi đi ghi âm ~ điều ước của mọi ng`, ui ui, trò này hay nhểy, em tình cờ nghe dc điều ước của anh Thông là sẽ dc cưới dzợ trong năm sau nè, còn của pé Nguyện là dc mập hơn nhá, của pạn Linh là đậu TN& ĐH [giống điều ước của em này]. Khi món tráng miệng dc dẹp xuống rùi cũng là lúc chỉ còn lại khoảng 10 phút là wa năm mới. Chúng em bắt đầu ngồi quây quần bên nhau để cùng chờ đợi và chào đón giây phút chuyển giao này, đèn đã tắt, mọi ng` cùng đan tay lại, một vòng tay lớn dc kết nên, chỉ còn lại tiếng thì thầm của anh Khuyên hg dẫn mọi ng` cầu nguyện riêng tư. Lúc ấy, chắc là lúc Chúa nhận dc nhìu nhất ~ lời cảm tạ, ~ lời cầu xin, Chúa nhỉ :"> Lời cẩu nguyện chung của chị Hòa cũng đã kết thúc bủi party. Thật dzui dzà ý nghĩa bik bao, em cảm thấy rất vui vì dc trải wa ~ giờ khắc khởi đầu này cùng các bạn và các anh chị TT'N, tuy là ko dc ở cùng pố mẹ, nhưng T'N cũng đã là ngôi nhà thứ 2 của em rùi còn gì nhỉ :">...

Thui, khuya gòy, năm mới năm me, em chúc mọi người lun dzui dzẻ, tràn đầy sức khỏe, luôn gặp may mắn, mọi ước mong của mọi ng` sẽ ko còn là mong ước nữa, mà sẽ sớm dc thục hiện và sẽ sớm trở thành những niềm vui mới cho mọi ng` trong năm mới này!!!

chú thix pix: bông em chụp dc ở ĐL ếy! ~^^~ cũng shinh nhể?!

26.12.07

Entry for December 27, 2007

tặng bạn cánh thiệp nhỏ cho đêm giáng sinh muộn, chợt nhận ra: một chiếc thiệp có thể thắp lên một sự bất ngờ thú vị, làm nở một nụ cưòi hỉ hoan, làm ấm một tình bạn se lạnh :">, và trên hết nó gợi lên sự quan tâm, chia xẻ... hehehe... [thg bạn wá, bạn ạh... năm sau sẽ lại tặng típ..]

tình hình là hum wa em có mượn của anh Duy Linh 2 cuốn truyện : lụa, bảy ngày cho mãi mãi để đem lên Đà Lạt đọc cho đỡ bùn... cơ mà em đọc xong hết trơn gòy, mai chảng có gì để đọc cả... (_ _") Chỉ tại truyện hay wá, lôi cuốn wá, em cứ ngồi đọc miệt mài, vừa đọc vừa tự nhủ, hết chương này rồi thôi khoan đọc nữa, để dành lên đà lạt đọc típ nhá... Ấy thế mà đọc hết hồi nào chảng hay :D [thức đến 3h sáng đọc đấy :P] Thành ra bây giờ, cụ tỉ là ngày mai em dự đoán sẽ khá là nhàm chán và rảnh mắt nên em đã nhờ mẹ mua cho rất nhìu đồ ăn để miệng làm việc thay cho mắt :"> kẻo giảm năng suất thì bùn...

Nói về 2 cuốn truyện em vừa đọc tẹo nhá:
1- Lụa: ặc ặc, truyện này được đoạt giải từa lưa tè le nè, cơ mà sao em thấy khó hỉu quá, có lẽ trình độ đọc sách của em còn cùi nên mí cái ý nghĩa sâu xa tiềm tàng e chưa nắm bắt dc gì sất T.T, mà nhìn chung thì em thg vợ của cái chú nhân vật chính nhất, chẳng ~ thg mà còn cảm fục nữa :") Àh mà truyện này lên fim rùi áh, cô vợ là do keira knightley đóng ếy, ẽh ẽh, chị này shinh mà còn tài nữa, chắc fim fải hay lắm... hi vọng sớm dc coi ^^

2 - Bảy ngày cho mãi mãi [của Marc Levy này]: hị hị, truyện này dễ hiểu và cũng rất dễ thg, tình củm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, hơi chút liêu trai, thần bí... Ban đầu là em muốn muợn anh Linh cuốn "nếu em không phải giấc mơ" cơ, nhưng sao rồi anh Linh kím ko ra hay sao ý, nên lấy cho em cuốn này, cơ mà cũng hay quá hà. Lần đầu tiên, tình yêu đã gõ cửa 2 tâm hồn hoàn toàn trái ngược nhau: về địa vị, về cách sống, về quan điểm... về mọi thứ, không thể nào tìm ra dc điểm chung trong họ vì họ là ác quỷ và thiên thần... [te teo.. hay chưa..] Từ trong những mâu thuẩn, tình yêu nảy sinh và làm xuất hiện những tương đồng ~> họ đã đến với nhau, từ bỏ sự ngăn trở về địa vị, về trách nhiệm, 2 tâm hồn đã hoà hợp vs nhau và chính họ cũng đã làm hoà hợp 2 thế giới: thiên đàng là địa ngục... Chính trong Thế gian, có Thiện và Ác, có Ác Quỷ và Thiên Thần, có Tình yêu thg và Lòng Thù hận, trong Thế gian là cả một phần Thiên Đàng và cả một phần Địa Ngục. song song. Thôi nói chung là hay lắm, rất đáng để đọc đếy... ^^

haiz, hết chiện để nói gùi, em nghỉ, chuẩn bị cho ngày mai đi chơi đêy... pi pai ...

nàng rẽ trái - chàng rẽ phải [a luv story...~^.^~]

Mùa đông năm ấy đặc biệt giá lạnh, cả thành phố chìm trong biển mưa phùn. Trong không khí mờ mịt, không ánh mặt trời, một nỗi buồn tiếc mơ hồ thường xâm chiếm tâm hồn khách bộ hành đi dưới những hàng cây khẳng khiu dọc phố.

Ngày mùng 6 tháng 10, trời hửng nắng.

Cô sống trong một căn phòng trên toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố. Mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu cô cũng giữ thói quen ra đến cửa, liền rẽ trái.

Anh sống trong một căn phòng trên toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố. Mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu anh cũng giữ thói quen ra đến cửa, liền rẽ phải.

Ngày 15 tháng 10, mặt trời bị che lấp sau những đám mây chất ngất, ánh sáng trong những căn phòng cũng chập chờn.

Họ từ trước đến nay chưa từng gặp nhau.

Ngày 28 tháng 10, trời hửng nắng.

Dạo gần đây anh sống chật vật. Đôi khi buổi tối, anh đến những quán ăn thượng lưu trong thành phố kéo đàn, kiếm thêm chút thu nhập ít ỏi.

Ngày 7 tháng 11, trời u ám ẩm ướt.

Có một nỗi buồn nhẹ nhàng len tới mỗi khi mùa đông quay trở lại. Những lúc không luyện đàn, anh thích lang thang ngoài phố, lượn qua công viên thành phố chơi cùng đàn bồ câu, có khi ngồi lại đó cả chiều.

Ngày 11 tháng 11, buổi chiều, gió bắt đầu trở từng cơn lạnh lùng.

Có lần anh cảm thấy tâm hồn rã rời, trống trải.

Ngày 19 tháng 11, mặt trời mùa đông ngả xuống những cái bóng thật dài, thật dài.

Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.

Ngày 23 tháng 11, ngày thật ngắn, chưa đến 5h chiều, trời đã tối.

Cô đang dịch một tiểu thuyết buồn, cuốn sách khiến cô cảm thấy thế giới quanh tràn một màu xám ảm đạm.

Ngày 2 tháng 12, những đám mây đồ sộ chất ngất phương xa chậm chạp kéo tới bầu trời thành phố.

Những khi không làm việc, cô thích vào thành phố tìm một quán cà phê, tản bộ trên phố, nhìn dòng người qua lại, hay ngồi xuống trò chuyện cùng con mèo hoang trên vỉa hè.

Ngày 10 tháng 12, mặt trời ló ra.

Trong phòng đầy hơi nước. Có khoảnh khắc cô đơn nhìn mình trong gương, cô đột nhiên cảm nhận dư vị cả một cõi người.

Ngày 17 tháng 12, trời hửng nắng.

Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.

Ngày 20 tháng 12, hình như trời sắp mưa.

Họ cũng như hàng nghìn vạn người trong thành phố ấy, cả đời sống bên nhau, nhưng cả đời sẽ không bao giờ gặp được nhau... Tuy nhiên, cuộc đời đôi lúc cũng có bao nhiêu tình cờ. Một ngày, hai đường thẳng song song đã cắt nhau...

Ngày 22 tháng 12, mặt trời ngượng nghịu ló ra, những đám mây đen dầy đặc giấu mình trên đỉnh núi xa xa.

Hôm đó, họ đã gặp nhau bên đài phun nước giữa công viên.
Họ giống như những người yêu đã thất lạc nhau nhiều năm trong đời.
Mùa đông vì sao không còn buồn bã cô đơn?
Anh ở bên cô trong suốt một buổi chiều hạnh phúc và ngọt ngào.
Lúc hoàng hôn, trời chợt đổ một cơn mưa dữ dội.
Họ vội vã ghi số điện thoại của nhau, rồi vội vàng chia tay trong cơn mưa.
Anh, theo thói quen, lại chạy bổ về bên phải...
Cô, theo thói quen, cũng vội vã chạy về bên trái...
Cơn mưa làm họ lạnh buốt và ướt đẫm, nhưng trái tim cả hai nóng bừng lên vì hạnh phúc.
Đêm ấy, cả anh và cô đều thao thức... Mưa, từng giọt, từng giọt rả rích rơi suốt đêm dài...

Nhưng... cuộc sống cũng ẩn giấu bao nhiêu bất ngờ, buồn rầu...
Con diều gió ta từng nắm trong tay bỗng một hôm đứt dây giữa trời....

Ngày 23 tháng 12, gió lạnh đột ngột tràn vào lòng thành phố, nhiệt độ buổi sáng tụt xuống rất thấp.

Những tờ giấy nhỏ bé ướt sũng ghi số điện thoại chiều mưa qua đã nhoè hết chữ.

Ngày 24 tháng 12, mưa rơi không ngớt trong suốt đêm Giáng sinh.

Cô ở lì trong nhà vì sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc điện thoại từ...
Anh chằm chằm nhìn nét chữ số nhoè nhoẹt mờ mịt, với những cuộc gọi nhầm số bất tận...
Tình yêu.... đang ở đâu?

Ngày 31 tháng 12, trời lạnh như cắt, giá rét quẩn quanh trong căn phòng, mưa vẫn tiếp tục rơi rả rích....

Anh và cô đều thao thức đến rã rời trong những căn phòng... Từ trong radio vọng tới tiếng nói cười náo nức của đám đông tụ tập trên quảng trường trước toà nhà thị chính, đếm ngược theo từng giây còn lại của năm cũ. Thế là một năm lại đã qua đi.

Ngày 5 tháng 1, buổi chiều đưa tới từng cơn gió lạnh như châm vào da thịt.

Giá rét lại tràn về quanh đây...

Ngày 12 tháng 1, cuối cùng trời cũng hửng lên, ánh mặt trời lấp ló, nhưng nhiệt độ lại hạ xuống thấp...

Thành phố thay đổi quá nhanh khiến con người phải kinh ngạc. Bồn phun nước trong công viên đã biến thành công trường xây dựng cầu vượt cao tốc.

Ngày 1 tháng 2, trời ấm lên, dù còn đầy hơi giá.

Anh đầy hy vọng, nhủ thầm có lẽ giống như một tình huống trong phim, tại một góc ngoặt đầu phố, hay trong quán cà phê ngoài công viên kia, anh sẽ gặp lại được cô.

Ngày 14 tháng 2, đêm của Lễ tình nhân Valentine, những ngôi sao thưa thớt sáng trên trời đêm.

Trên con phố lạnh lùng cô đơn, khi những bóng đèn nhiều màu mắc quanh vòm cây khô cuối phố vui vẻ sáng lên, cô đã không kìm được lòng mình, bật khóc.

Ngày 25 tháng 2, những lớp mây mỏng tang bao phủ bầu trời một màu xám, mông lung như khói.

Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải.

Ngày 28 tháng 2, hoa đỗ quyên bên đường nở rộ, nghe nói trong núi, hoa anh đào cũng đã mở cánh rồi.

Ngày nối ngày lặng lẽ.
Họ chưa từng gặp lại nhau.

Ngày 9 tháng 3, không khí tràn ngập hương thơm cỏ non, mùa xuân đến thật rồi.

Họ vẫn đi về giữa dòng người lặng lẽ, nhớ vô cùng buổi chiều gặp gỡ ngắn ngủi song tràn ngập hạnh phúc ấy.

Ngày 23 tháng 3, cuối ngày trời ấm hơn, buổi tối, trăng lên trong veo giữa đám sao lấp lánh.

Giữa thành phố vừa quen vừa lạ, anh và cô tìm kiếm vô vọng hình bóng vừa xa xôi vừa gần gũi của nhau.

Ngày 30 tháng 3, mùa mưa đã đến.

Những cơn mưa làm cô nhớ tới anh.
"Sao cô ấy có thể biến mất không dấu vết trong thành phố như thế?", anh tự nhủ.

Ngày 13 tháng 4, mưa ngớt.

Xa xa, chim bồ câu lượn vòng bay trên bầu trời thành phố. Anh cũng muốn bay được như đàn chim kia để tìm tới bên cô.

Ngày 9 tháng 5, bầu trời hoàng hôn ửng màu cánh hoa hồng, chuyển dần thành màu xanh thăm thẳm của ngọc bích.

Cô thích ngồi một mình trầm tư, ở một góc thành phố trên cao.

Ngày 18 tháng 5, chiều tối, gió nam thổi tới nhè nhè. Mặt trời đỏ lừ chậm rãi trôi xuống chân trời... Mùa hạ đến gần.

Sao những ngọn nến chấp chới trong đêm cứ khiến người ta hoài nhớ, nhớ một cách trống trải?

Ngày 9 tháng 6, từng đám mây lớn nặng nề chất đống, bất động giữa không trung.

Trong lòng có nỗi niềm gì vô cớ, cô buồn bã ngoái nhìn nỗi cô đơn của mình.

Ngày 20 tháng 7, đêm sau cơn giông, ánh trăng vô cùng rạng rỡ.

Thành phố như một mê cung khổng lồ, không nghe được tiếng gọi, không tìm ra phương hướng.

Ngày 19 tháng 8, đêm trước cơn giông, những tầng mây trôi vùn vụt.

Họ oán trách thành phố với bầu không khí ngầu đục, những ngả đường vỡ vụn, những ngã tư đèn đỏ quá lâu, những chuyến xe bus hay bỏ bến.

Ngày 31 tháng 8, một chú ong mật bay lạc vào phòng anh, đập cánh mù quáng trước lớp cửa kính trong veo.

"Anh vẫn còn trong thành phố này chứ? Hay anh đã rời đi từ rất lâu?"

Ngày 5 tháng 9, trời ngột ngạt hơi nóng.

Trong người khó chịu, họ cùng trêu chọc một con mèo con lông vàng, cùng cho một con chó hoang ăn, cùng nghe một chú chim hót trong ánh bình minh mới rạng.

Ngày 24 tháng 9, buổi sáng có thêm một lớp sương mỏng, nghe nói lá phong trong núi đã đỏ rồi.

Họ nhìn ra cùng một khung trời ngoài cửa sổ chung cư, cùng ngửi một làn hương, cùng nghe thấy người hàng xóm tập chơi hoài một bản nhạc của Chaikopski.

Ngày 5 tháng 10, không khí mát dịu.

Lá trong công viên dần nhuộm màu vàng rực. Anh và cô dạo qua cùng một con đường nhỏ trong công viên, cùng dẫm lên một lớp lá vàng khô giòn.

Ngày 15 tháng 10, trời mùa thu vô cùng dễ chịu

Một quả bóng bay màu vàng trôi ngang song cửa. Họ cùng thơm một đứa trẻ. Cùng nhìn thấy chiếc mũ bông màu xanh của đứa trẻ có gắn đôi tai thỏ dài rất đáng yêu.

Ngày 26 tháng 10, gió thổi, lá rụng đầy nền đất.

Trong ký ức của anh và cô chỉ còn đọng lại hình ảnh mẩu giấy ướt nhẹp của buổi chiều mưa ấy và số điện thoại nhoè ướt.

Ngày 8 tháng 11, ngày có nắng.

Nến cô đơn trên chiếc bánh sinh nhật trong phòng cô, in lên tường một cái bóng màu tím chậm rãi đung đưa. Cô nghe thấy bên hàng xóm vẳng tới tiếng vĩ cầm, đang chơi một bản nhạc rất buồn...

Anh nhớ ra hình như hôm nay là sinh nhật cô. Cây vĩ cầm trên vai anh nức nở khe khẽ. Ngoài cửa sổ là ánh trăng. Không biết giờ em đang ở nơi nào?

Ngày 19 tháng 11, hơi thở mùa đông ngày càng gần.

Nỗi nhớ ngày càng mơ hồ, dường như tình yêu ấy chưa từng đến trong đời anh?

Ngày 30 tháng 11, nửa khuya, ánh trăng xanh xao, lạnh lẽo soi một góc sân thượng chung cư.

Họ đều nhận được từ tay cùng một ông bưu tá, lá thư của bạn thân nơi phương xa.

Ngày 6 tháng 12, trời rét căm căm.

Họ ở gần nhau đến thế, mà sao lại xa nhau vời vợi?

Ngày 17 tháng 12, lại một ngày không thấy ánh mặt trời, không thấy trăng, không thấy tinh tú.

Thành phố giống một nhà tù khổng lồ không tường bao quanh, làm con người cảm thấy ngạt thở, rã rời...

Ngày 22 tháng 12, mưa phùn rơi như vĩnh viễn không ngưng nữa.

Cô quyết định chia tay thành phố hoang vu này.
Anh quyết định du lịch đến một thành phố đầy nắng ấm.

Ngày 23 tháng 12, tuyết bắt đầu rơi, thành phố đã bao nhiêu năm nay không hề có tuyết rơi.

Anh, theo thói quen, ra khỏi cửa là rẽ phải.
Cô, theo thói quen, ra khỏi cửa là rẽ trái.
Tuyết rơi lẳng lặng trên phố.
Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, anh bất chợt nhìn thấy...
Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, cô cũng bất chợt nhìn thấy...

Ngày 24 tháng 12, tuyết rơi dày đặc, chuyến xe bus đi về phía tiếng hát Giáng sinh an lành đang vọng tới.

Nhưng hai hành khách ở lại.

Ngày 31 tháng 12, tuyết ngừng rơi, trời ấm.

Trên quảng trường trước toà thị chính, người ta chen chúc trong biển người điên cuồng vui sướng, hò reo đếm theo từng giây đổ ngược của năm cũ cho đến 0 giờ 0 phút 0 giây. Người ta ôm chặt nhau trong giây phút hạnh phúc của một mùa xuân mới.

Ngày 6 tháng 3, trời hanh nắng, mây lơ đãng trên tầng không.

Hai căn phòng cô đơn trên khu chung cư cũ kỹ ở ngoại ô được mở sang nhau. Mây bay trên những bức tường hoa.

Và cuối cùng, mùa xuân rồi cũng sang...

25.12.07

Entry for December 25, 2007

ẽh ẽh ẽh, cúi cùng thì bạn Đài đã thi xong rùi nà... dzui pà kố lun... mặc dù kết quả cũng tầm tầm... bảo đảm hok coá con 10 nào hít nhưng cũng sẽ hok coá con 5 [éc, wên, có nguy cơ môn Sinh ẹ lắm nhá..] Vậy là cũng dc rùi hén... bạn Đài hok ham hố dc học sinh giỏi đâu, tại tự lượng sức mình thấy hok nổi gòy, và từ đầu năm thì cũng fiêu mấy môn học bài muh, nên thôi, hok bị khống chế môn nào hết là dzui shướng nhắm nhắm òi nè... Hum nay thi 2 món Toán và Anh, sợ môn Toán nhất mà hoá ra môn này lại làm ổn nhất, pó chíu, còn Anh văn thì thôi, chẳng mún nhắc nữa, đề dễ mà sai nhảm nhí ko... wá bèo... Cơ mà thôi, dẹp dẹp, thi xong òi là coi như bỏ... Trưa nay về bạn Đài nằm vật vựa ở nhà, hết ăn rồi chơi, nhậu dzới bố, coi fim mỏi mắt rồi lăn ra ngủ, tối dậy đi nhà thờ hát lễ mừng GS... Khiếp, ngảy lễ có khác, xe kẹt kín dg, người người đi chơi, nhà nhà đi chơi, bạn Đài thì đi lễ... ẽh ẽh, ngoan quá, ngoan quá...

Hì, thui, phia òi, em ih ngủ đây, noel này em chúc mọi ng` lun dzui dzẻ, hạnh phúc, mọi điều tốt lành nhất sẽ đến vs mọi người trong năm nay nha, iu mọi người nhìu nhìu... :X:X:X

sắp dc đi Đà Lạt gòy, ban đầu thì cũng hào hứng lắm, nôn nả lắm, cơ mà sao bi h thấy lạt lạt, thíu bạn Tâm ~> bùn 1, vướng ngày Chủ nhật tổng kết quý ~> bùn 2... hi vọng đi kì này về ko bị anh Minh dũa... ráng kím wà gì dzui dzui tạ lỗi dzới T'N... àh mà dzô diên lắm nhá, nhóm có 5 đứa, băng ghế ngồi 2 ng`, chắc mình bị lẻ quá... cơ mà thôi, cũng chả sao...cho nó rộng :)):)):))

20.12.07

Phố mình... [from chuồnchuồnquít's blog]




Phố mình.
Phố mình là phố hẻm, hơn phố Hà Nội ở chỗ không nằm trong "ngách", nên đường khá rộng và...chưa rải nhựa thẳng như bây giờ. Nên phố mình ngày xưa rất có tính "tập thể" . Chiều chiều là tụ nhau : bà kể chuyện bà, ông kể chuyện ông, con cháu chơi với nhau, đánh nhau u đầu mẻ trán, ông bà chúng nhìn nhau cười làm hùê (vô duyên ở chỗ là con cháu đánh nhau mắc mớ chi ông bà hùê ? ). Nhưng vậy thôi cũng đủ rộn cái xóm vừa Nam vừa phảng phất chút di cư miền Bắc miền Tây...


Phố mình còn "tập thể" ở chỗ ... tát nước mùa mưa. Đường ổ gà vịt xấu và trũng lắm, nên mưa đến không cẩn thận là ngập cả vào nhà. Thế nên nước vừa đến lưng chân là cả đầu hẻm đến cuối hẻm cứ như trẩy hội. Có nhà cả gia đình thi nhau tát nước rồi cười đắc thắng. Ông bà gọi cả con cháu nhỏ xíu xiu ra góp tay rồi chửi sa sả vì thằng nhỏ bận...tắm mưa mất rồi...


Phố mình ngày xưa còn có dân kinh tế mới. Đi đường buổi sáng trưa chiều tối lúc nào cũng phải nhìn xuống đất, sợ đạp phải kim tiêm. Phố mình những năm ấy tăm tối và đầy công an, đầy miểng chai và nỗi sợ hãi đến từng cánh cửa sổ.


Phố mình đặc sệt mùi Sài Gòn. Dân di cư cũng có, nhưng chủ yếu tòan là người phát âm "R" thành "G" và "Tr" thành "Ch". Bởi vậy một thời con nít lớp một hai tòan bị điểm kém môn đánh vần. Nghĩ lại bây giờ kiếm được một người dám nói "Cá Trê" thành "Cá Che" thì hiếm, vì chắc đời đã sửa lưng cho họ, nên mất luôn cả những thứ thân thuộc nhất, là cái giọng nói.


Phố mình đa dạng, lắm mùa. Đứa nào ham ăn thì nhớ mùa "Chí Ma Phủ", mùa "ổi xanh", mùa "bánh bèo", mùa "cóc vàng" chua chét cái lưỡi. Đứa nào "lãng...nhách" thì nhớ mùa phim "Hàn Quốc" (hay chiếu lúc giáp hè), mùa "phim bộ" (mướn về coi hết cả hè)... Phố mình lắm tên. Chẳng ai đặt bảng trước cổng cả. Nhưng ai về thì vẫn biết đường về. Lạ mà trào nước mắt ở chỗ đó.


Phố mình ngày xưa có cây mận cao bằng nửa cái nhà. Mùa trái ra còn xanh xanh quả là bà chủ canh sắp nhỏ ăn vụng đến mệt nghỉ. Canh mãi cũng chán, mặc luôn, coi như phát lộc cho cả xóm. Đến giờ cây mận chặt đi rồi. Con cháu lớn cả, đi làm cả ( có đứa thiếu may mắn hơn thì đi làm thuê), đôi khi bà ước lại một lần ngồi xem tụi nó ăn vụng mà có được nữa đâu... ?



Đường đã rải nhựa. Mấy kỳ họp tổ dân phố đi qua là chấm dứt luôn vụ ngập lụt mùa trở mây. Mấy kỳ kiểm điểm dân quân và sơ tán là chẳng thấy ống tiêm nữa. Mọi người thở phào. Ừ thì vui lắm. Nhưng mà cứ thấy rộn rộn cái lòng. Thật ra bà cũng không ham yên tĩnh như vẫn thường hay la con cháu ồn ào. Bây giờ sống tĩnh thế, tự nhiên càng thấy sợ. Sợ cái lặng nó mang mình đi mãi...


Phố nghe nhiều tiếng khóc chào đời. Phố nghe nhiều phiên kèn tây kèn ta , lọng và đòan người mặc áo trắng đi ngang qua. Phố lắm khi vội vàng như phiên "họp chuyện chúng dân" thường ngày , nhưng cũng chậm rãi như buổi chiều nay bà cứ ngồi trước nhà mong có đứa cháu nào nhớ mình thì về. Chung phố thì đứa nào cũng là cháu cả. Nhưng bây giờ đứa nào cũng đi tít mù xa....


....

Chuyện phố mình dài lắm. Dài như quãng thời gian con người lăn lộn kiếm tiền để từ nhà thấp lên nhà cao. Nhà cao như che mất cả mặt người, như chất cả ngàn gánh nặng lên họ. Để câu chuyện bây giờ hiếm hơn và hiếm cả tiếng cười hơn. Mà con người sao nặng nề và u uất quá. Như con chợt không nghe tiếng cô bán bánh cam chiều nay vẫn rao nữa (có lẽ cô đi qua lặng thầm hay vì không muốn rao nữa...?) , hay đêm tự nhiên giật mình tỉnh dậy khóc nức nở không hiểu lý do. Sau này mới biết , vì những thứ con tưởng sẽ gắn bó với con lâu dài, nay cũng đã ra đi, để lại những cái mới sao mà lạ lẫm quá, phố ạ.

.....


Phố hết là của tụi nhỏ rồi. Phố bây giờ của công nghiệp và phát triển. Phố không còn chơi đùa. Phố lớn rồi. Thôi thì ông bà chào phố, ông bà phải đi ngủ rồi (giấc ngủ này dài lắm). Con cháu chào phố, con cháu phải đi làm rồi (đi những nơi xa lắm). Phố ở lại với mùa vui nhé. Phố ơi thương lắm nhé. Không có ai nói điều đó đâu, nhưng phố biết mà, phố nhỉ... Phố ơi...


Đừng

khóc

nhé.


Quít
9/12/2007
Viết trong một ngày mệt mỏi

18.12.07

lên dĩa truyện - chap 2

trình bày thiệt sơ lược về 2 món ngày hum nay:

Địa: học tủ 4 câu, trúng dc 2 câu ^^, còn 1 câu thì nhờ vào "thủ thuật" nên cũng ukie.. :D ~> ko bị khống chế Địa gòy.. mừng mừng mừng...

Sinh: há há, chết chắc, lại 1 lần nữa, vì đổ sức cho môn Địa quá nhìu nên bài Sinh ko ôn dc kịp ~> làm bài cực nhanh, 10 phút tô hết 40 câu TNghiệm.. [ghê ghê] rồi nằm ngủ, đợi hết giờ cô kêu dậy nộp bài ~> Chúa cho con đừng rớt xuống 4 là con mừng... xuống 4 là phẩy ko dc 6.5 đâu [nhưng mà em nghĩ là chắc cũng dc 5 điểm đó mà...]

rồi shong, nói chung là em cũng cảm tạ Chúa vì đã gìn giữ em, ở cùng em trong kì thi này, em đã đi dc nửa chặng dg gòy, còn có 2 ngảy - 4 món nữa là em phẻ, em phây, em tự do... Nghĩ đến ngày vi vu cùng đám bạn lên Đà Lạt mà em shướng... Áh ,àh, sắp đến Giáng Sinh rùi nè, 20 này T'N tổ chức ct truyền giảng, mong rằng sẽ có nhìu thân hữu đến dự, riêng em là ko lôi dc đứa bạn nào đi hết rồi, vì ngày 21 là thi Hóa -sử, đứa nào dám đi [vậy mà em vẫn đi, em giỏi nhểy... ^^] Á, em sẽ đọc tiếng vọng trong hoạt cảnh, nhưng em vẫn còn bị khan giọng ~> úi úi, cầu nguyện dùm cho em hết bịnh nhá. T.T Thế thôi, em chúc mọi ng` sống dzui sống khỏe, ai đang thi sẽ thi thiệt tốt, ai đang có ~ ct gì cho noel sẽ thực hiện dc, thế nhá, pi pai...

16.12.07

Entry for December 17, 2007

lên dĩa truyện: ngày đầu, món khai vị: Văn- Lý
Văn: trúng tủ "Vợ chồng A Phủ" - Mị ~> chắc cũng phải 7, 8
Lý: hơi bị buồn, lo học bài Văn mà ko ôn Lý ~> sai te tua, đi đứt gần chục câu ~> nếu 9 câu thì 8 điểm, còn 10 là xuống 7,5... chán ~.~
dự đoán chương tiếp theo của truyện: ngày mốt, món chính: Địa- Sinh ~> từa lưa hột dưa... chưa học dc 1 chữ nữa... chết chắc, thoai, phó mặc cho Chúa...

hum nọ đã làm giao kèo vs Chúa gòy mà, nhận dc rồi mà, vậy mà còn tiếc, tính giả điên với Chúa, bi h thì... há há.. pi pai nhá...!!! [con sorry Chúa iu ui!!! You r the best!!! :X]

14.12.07

14/12




bị pịnh òi nà, cảm, sổ mũi, ho, nhức đầu, từa lưa hột é hết... T.T
Mí hum nay kiểm tra, thi cử liên miên ~> đuối chúi nhủi nhun ...
Sáng mai típ tục thi môn CD và KT môn Lý... chán cái cuộc đời HS này lắm rồi... nhưng thôi, ráng cố gắng vì hết tuần sau nữa thui là sẽ dc đi Đà Lạt chơi dzới đám bạn thân iu òi, đi chơi xong còn dc nghỉ tới 2/1 mới đi học lại ^^ [omg, plz give me more more strength]...
àh há, ngày mai sẽ dc đi coi Thánh nhạc truyền giảng ở Tao Đàn ~> dzui dzui... ^^ ~> cố gắng sống nốt con trăng này rùi sẽ dc tự do, Đài nhá, aja aja fighting!!!

chúc cho các đồng bào HS thi HK tốt nhá!!! Ăn Noel dzui dzẻ lun nhá!!! Thương...

9.12.07

Entry for December 09, 2007




1. Dư định là sẽ thi KTGS vào lễ 3 chung với chị Tâm cho vui, nhưng rốt cuộc vì bao nhiêu người rủ rê, em đã quyết định thi lun lễ 2 ^^. Phòng thi khá lạnh, lòng em khá run, tim em đập khá mạnh ~> tay em rất cứng ~> chữ em xấu cực...(_ __”) Nhưng nhìn chung là vẫn ổn, theo suy đoán của cá nhân em có lẽ là không sai lỗi nào, hi vọng suy đoán của em chính xác... :P

2. Nói chuyện dzới bạn Thùy Linh dzìa 1 số chuyện: blah blah... mặt thì ukie đó mài... cắt tóc lại ih... nói chuyện hiền lại 1 tẹo nhá...é é é, dzụ hum wa còn tức nà... how cùi pắp am I!!! (_ __”) ~> nhưng dzẫn bình thường hóa mọi chiện, bỏ wa... uhm hừmm...

3. Thấy cuộc sống vừa đắng mà vừa ngọt: 2 vợ chồng già nắm tay đứa con gái nhỏ mắt sáng trong veo vào tiệm cơm. Họ gọi thức ăn. Đứa con gái thoăn thoắt lấy muỗng nĩa, lau sạch đặt vào 2 lòng bàn tay của bố mẹ, đôi mắt nhắm, hõm sâu, lặng câm. Họ vừa ăn vừa nói chuyện, nụ cười không dứt trên môi. Cần gì phải có ánh sáng Mặt trời khi một tia sáng tình yêu đã tràn ngập trong 2 vợ chồng mù. Cuộc sống thật có những khoảnh rất sáng. [iem iu cuộc sống!!! ^^]

4. Lại một lần nữa mém choáng...bực dzì sự ham hố của mình ~> cố gắng làm lạnh nhanh mình... hok dc cũng phải dc... (_ __”)

5. Thoáng có 1 chút suy nghĩ mình đang bị lợi dụng bởi bạn... Ờ thì nói thế có lẽ hơi quá đáng, bạn bè nhờ vả nhau là chuyện thường thôi mà, dù rằng có vẻ như mình nhờ bạn hơi ít, và trong số lần nhờ vả ít ỏi đó có rất li ti lần bạn nhớ đến và làm dùm mình. :D Uh thì ai bảo mình hiền nhỉ, ngay cả việc góp ý cho những hành động nhí nhố và quá đáng của bạn mình còn chẳng dám làm. Bao nhiu lần suy nghĩ, bao nhiu lần hạ quyết tâm là sẽ nói với bạn những bức xúc của mình... nhưng rồi lại thôi, sợ rằng bạn sẽ chịu hok nổi, hoặc có thể là mình sẽ là ng` chịu hok nổi bạn sau khi bạn nghe xong mình. Nói chung đã duy trì dc như vậy thì chắc cứ để như vậy luôn cho rồi, kẻo ra lại chẳng còn ai chơi với bạn. [T.T]~> Hi vọng bạn hỉu cho mình.

on the phone dzới bạn Trang rất lâu, nói về tổng hợp 5 chuyện trên, cả cái chuyện hum nọ "bạn ơi à" nữa ^^...

8.12.07

bạn ơi àh...

bạn ơi àh...
chẳng lẽ bây giờ lại bảo bạn dừng yêu...
nhưng cũng chẳng muốn thấy bạn yêu...
trông gượng quá...
hối hận...
àh mà thôi... tuỳ... biết đâu được... biết đâu lại đẹp...
chắc là phải chờ... thời gian còn ít quá nhở... mong là được...

hix, có người bảo theme bạn Đài "phình phường"... uh thì bít là nó đơn giản, nhưng mà bạn Đài mần = paint muh, bạn Đài có bít mần = PS âu, sao ko bảo là đơn giản, nhẹ nhàng, mà lại bảo là "trống trải, bình thường"... ẽh ẽh ẽh... bạn Đài cùi pắp àh...

6.12.07

Entry for December 06, 2007

chạm...

xoay...
nhìn...
nghĩ...

cười...

3.12.07

ẽh ẽh ẽh... .

hí hí, tỳnh hỳnh là dzào lúc 21h, khi iem dzừa mới đi học vìa thì nghe tin em họ của em sắp sinh em bé gòy, nhập viện chờ gòy, chắc tối nay shinh... hý hý.. pé trai đó nha...Hồi tháng trc thì 1 ng` em họ của iem cũng mới shinh em bé, tên là Cà rốt,con gái, dễ thương nhắm, mắt nó to tròn, trông rất là iu. Mãi 3 tuần sau iem mới dc xuống nhà ngoại thăm nó, dù là nhà ngoại em rất gần. Lý do là vì lúc đó iem bị... rồi tại... cho nên.... và bây giờ, em quyết tâm sẽ xuống thăm và mừng em bé thiệt là sớm, em họ của em shinh đẹp nhắm, nên chắc con của chỉ cũng sẽ đẹp... :P Àh mà đứa nào mới shinh ra cũng như khỉ nhí ấy, chắc mai mốt rồi nó sẽ đẹp... Mà cũng lạ, dạo này có nhìu ng` wen của nhìu ng` em wen sắp shinh iem bé lắm: như họ hàng gì đó của bạn Hoà nè, rồi bà con gì đó của bạn Duy nè,... từa lưa tà la... Trái Đất ngày càng thêm đông dzui nhỉ...Ý ý, nói một hồi cái ra tới Trái Đất lun, nhảm wá :P, hui bi giờ cho iem chúc đứa cháu sắp ra đời của iem vài câu rùi đi ngủ nghen: bác Đài chúc kon hạnh phúc... chào mừng kon đến dzới cuộc sống...!!!

tự nhiên cái kiu teo nham hà... đối dzới ai teo cũng vậy muh... chẳng wa là > 1 tẹo thoai... chỉ 1 tẻo tèo teo... hé hé hé :">