5.1.07

một ngày đẹp trời




nè, dậy đi bư, ngủ hoài, đi chơi với mẹ nè,...

mấy lời gọi của mẹ, đánh thức mình dậy. Cố banh con mắt còn say ke ra dòm đồng hồ, chẹp mới 8h đang mơ đẹp. Tính nằm xuống ngủ tiếp nhưng sợ mẹ sạc, nên đành lết xuống rửa mặt.

trời, mẹ tính đèo con bằng xe đạp hả ??? mình la ùm lên khi thấy mẹ hào hứng mở khóa chiếc xe đạp thân thương. Mẹ nở nụ cười "hiền dịu": đi xe đạp cho nó khỏe! "nhưng mà nó là xe của con mà, rủi nó có chiện gì..." "thế ai cho mày xiền mà mày mua hả nhỏ?" thế là đành câm nín trèo lên chiếc xe đạp bé bỏng...

chà trời hôm nay đẹp quá, nắng rất nhẹ (thậm chí hơi âm u), ngồi trên xe, gió mát rượi làm mình tỉnh hẳn. Hai mẹ con cứ thế, vừa đạp xe vừa trò chuyện râm ran. Nào là chuyện trường lớp, nhà cửa, heo gà, Việt Nam sang đến Lào, Miên, tự nhiên thấy vui khoan khoái. Hai mẹ con ghé nhà sách mua mấy cuốn sách cho mẹ và mua một cuốn truyện cho con. Cuốn truyện cũng hay, cũng xinh, nho nhỏ, nằm lạc lõng trong mấy cuốn sách bự bự của mẹ. Đạp xe trên con đường đầy cây như thế này thật là thú vị, lâu rồi ít có cảm giác thanh bình như thế này. Hai mẹ con chợt dừng lại, tạt vào đường ăn hai ly chè ba màu, vừa ăn, vừa nghe mẹ kể sự tích ông hàn quốc ăn chè khen ngon, đòi công thức đem về nước mình.

đạp xe về tới nhà, thấy hơi mệt nhưng bù lại rất vui. Tự nhiên thấy thương mama quá. àh, ko phải chỉ vì ly chè, không phải chỉ vì cuốn truyện đâu thui, mà còn vì nhìu nhìu thứ khác nữa ... (mà cũng không rõ là thứ gì cho lắm)

1 nhận xét:

  1. ..:† Kùi Bắp siu nhân †:..lúc 20:20 5 tháng 1, 2007

    đúng là 9 điểm văn có khác nhỉ .. !

    Trả lờiXóa