
nhỏ cứ nói, cứ than,cứ kể, cứ la, cứ mắng đủ điều về chuyện học hành, chuyện ba má. Nó cứ im lặng nghe, thỉnh thoảng ư hừ mấy cái. "Ba má tao kì cục, dzô diên, hok hỉu chiện gì hết trơn.."_"uh hu". Nó cũng muốn lái sang chuyện gì khác đi, vì sao nghe mấy cái này thấy ...bùn ngủ quá. Dù nó cũng bít nhỏ tức lắm, cũng bực lắm, nhưng mà nó cảm thấy cái việc chửi cha mắng mẹ này sao sao ấy. Nó cũng khuyên nhỏ bạn ráng bỏ qua đi. Nó bảo cách tốt nhất là đi ngủ đi, cho đầu óc thoải mái, rồi sẽ quên những việc cần quên. Nó cảm thấy dạo này giữa nó và nhỏ có gì đó, ko thoải mái cho lắm. Dù cùng ngồi bên nhau, cùng ăn miếng bánh, cùng nói chuyện... àh phải hok nhỉ hay chỉ có mình nhỏ nói(!) Chà, hok bít nữa. Nhưng nói chung thì nó cũng hok mún nói nhiều, nên nó đành nghe. Nghe thì thấy cũng hay, cũng ngộ, càng nghe càng thấm, càng hiểu nhiều điều, và càng cảm thấy bùn ngủ. Đã nói rồi, ngủ để quên mà, quên những chuyện nên quên. Chậc, càng lúc nó càng cảm thấy mún ngủ, mém chút là nó nằm ngủ trên ghế thiệt rồi, ngay khi đang nghe nhỏ bạn nói chuyện nữa chứ. Xin lỗi nhỏ nghen, tự vì nó thấy mệt mỏi quá, (hok phải mệt lỗ nhĩ đâu) mệt suy nghĩ quá, nên thôi, nó đành viện cớ tới giờ đi học roài, chứ nó thương nhỏ lắm... Chà lại bùn ngủ quá thôi hok nghĩ nhiều nữa, mệt lắm, ngủ vậy...ngủ ...để...quên...mà...hà...hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét