
oy, cái trái gì đâu mà kì dị... nhìn ở ngoài như cái đùi gà, hấp dẫn dễ sợ... tưởng bên trong ngon lành, béo bở lắm... ai dè chua lè chua lét >_<... blè blè...
bởi vậy mới nói, nhiều thứ, tưởng vậy mà hổng phải vậy, nhiều người, nhìn thế mà hổng phải thế. Chính mình, coi thế này mà thiệt ra nhiều lúc cũng hông phải là thế này :))
tự nhiên ăn cái trái đó xong cái thèm dâu da quá ta... Lần cuối được ăn dâu da là cô Xạ, mẹ bạn Hà cho một nải nà... Khiếp, ngon dã man, chua thì chua thật, nhưng lại ngọt vị sau nên không có làm mình khó chịu. Gì cũng thế, phải có sự dung hoà, giữa cái này với cái nọ. Chứ nhất y nhất quởn một vị thì dễ gây sốc lắm chứ nhỉ?! Bạn Hà bây giờ đi nước ngoài rồi, đi Séc, khiếp, coi blog của bạn thấy cảnh bên đó đẹp ơi là đẹp. Một thành phố vừa hiện đại nhưng lại vẫn giữ được những nét rất truyền thống, cổ kính, như vậy mới lấy lòng được mọi người, mới làm con người ta đâm say, đâm quý chứ. [háhá, tự nhiên bị sến..!!! =))]
Một thằng bạn cũng vừa ra nước ngoài du học, sắp tới đây cũng phải chia tay với vài đứa nữa. Tuy chỉ mới quen được có vài tháng, nhưng cũng cảm thấy thân, thấy thương rồi. Tuy chỉ cùng nhau làm vài bài thuyết trình, tuy chỉ là vài chầu kara, mấy ly trà sữa mà cũng đủ để yêu tụi bây rùi áh. Ẹc, tự nhiên nghĩ ra, mốt tụi nó đi, nhóm còn lại có 4 ng`, làm ăn gì nữa chòy??? Oé oé, hok chịu, hok chịu, tụi bây nỡ bỏ tụi t sao...
Ngày mai là 20/11 rồi. Năm ngoái, nhớ đến gần ngày nay, là A3 nhộn nhịp và rộn rịp quá chừng. Năm nay, thì cũng có là chuẩn bị mừng thầy cô đó, nhưng sao không như năm ngoái, có vẻ hơi sượng, có vẻ hơi vụng nhiều. Phần vì có lẽ, cô trò chưa được học chung với nhau lâu, chưa mến tay mến chân, vẫn còn lạ nhau lắm, nên sượng. Phần vì gấp quá, phần vì chưa được thống nhất và đồng bộ với nhau, nên vụng. Nhưng sau rồi cũng vui, cũng mừng. Muốn về thăm lại thầy cô quá, mà có lẽ là không được, thôi đợi đến Mồng 2 Tết về. Mà có lẽ rủ con bà Thanh qua chơi với cô Vân coi bộ cũng được àh...
Ngày mốt là Sinh nhật mình. Tròn 18 rồi đấy. Cái tuổi mà bỗng chốc sẽ được hưởng rất nhiều quyền lợi. Nào là được gọi là người lớn, được lấy bằng lái xe, được đi bầu, được... lấy chồng nữa [:">] mà thế thì nó cũng bỗng dưng khiến con người ta phải gánh thêm nhiều trách nhiệm. Ấy thế nên cũng vừa vui mà cũng vừa lo...
thời gian có thể làm vững bền nhiều thứ nhưng cũng có thể thổi bay nhiều thứ. [Bí quyết để chống "gió thời gian" là xây dựng cho nó kiên cố vào, cho nó sâu sắc vào nhá nhá nhá~!]
"Chính mình, coi thế này mà thiệt ra nhiều lúc cũng hông phải là thế này"=> Hix, zậy rốt cuộc là như thế nào?
Trả lờiXóaCòn vụ 20/11, anh cũng định qua "thăm"... pác Cư, nhưng bị cáo trách quá nên thui :))
"Nào là được gọi là người lớn, được lấy bằng lái xe, được đi bầu, được... lấy chồng nữa [:">] mà thế thì nó cũng bỗng dưng khiến con người ta phải gánh thêm nhiều trách nhiệm " ==> ở giá , trốn bầu cử , đi bộ .... là hết lo nghĩ hà !!! Hé hé hé !!!
Trả lờiXóaéc, cái trái gì thấy gớm, nhìn như con wái vật
Trả lờiXóathời gian thời gian...hmmmmmm
@ a Đức: haha, em cũng hok có về trường thăm ai hết áh... trốn lun...
Trả lờiXóa@ Hugo: :)) hoy pa, đẹp vầy ở giá uổng :)) còn đi bộ hả, đừng mơ, mơi mốt tui lấy chồng giàu đi xe hơi, có tài gòy, ko cần bằng lái :))
@ Tâm: =_= có Tâm w mẹ thấy ngon hà...
@ Tú: ừa, t đồng tình w mày -_-"
hức hức hức.. ngon mà... :((
Trả lờiXóa